Rồi ngày mai ai có về đây? Ta xót xa, nghe mông lung nỗi nhớ hao gầy, thời gian rồi đã hong khô những vệt mưa cũ kỹ phong rêu màu luyến tiếc. Vì sao con đường nhỏ bé này mỗi lúc đợi chờ bỗng hóa quá mênh mông? Vì đâu giờ đây ta không thể đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc xanh nồng nàn như gió biếc, vì sao ta lại không thể gọi tên, không thể chạm khẽ lên nụ cười giòn tan của một thời thơ dại nữa? – Thời gian… (Tháng sáu về, chơ vơ những vầng mây trắng)
Thơ Tình: Mùa Thu Trắng
Em mang tên cơn gió mùa thu trắng
Theo thời gian năm tháng cuốn đi rồi
Tự mái tóc xanh mềm như nắng lụa
Nay hóa thành những ký ức xa xôi
Không có em thành phố vẫn bồi hồi
Vẫn ưu tư những chiều xa vắng thế
Tôi ước ao dẫu một lần, có thể…
Lối em về… nơi ấy chắc bình yên?
Phố không em chưa hẳn đã muộn phiền
Chỉ riêng tôi với nỗi niềm chất ngất
Còn đâu đây một mùa thu rất thật
Đã rêu xanh phong kín giấc mơ hè
Rồi một ngày tôi sẽ kể người nghe
Chuyện mùa thu lá vàng không hẹn trước
Chuyện tình ngây ngô, chuyện đời mất – được
Chuyện vần thơ, chuyện khói thuốc không màu
Chuyện nỗi buồn còn mãi đến ngàn sau
Đã thấm đẫm trong tôi miền thu trắng…
Còn giờ đây trên lối mòn gót nặng
Chiều trả về là hồn phố của đêm
Tôi còn bận với những điều dang dở
Lá chưa rơi thu đã úa bên thềm
Mưa chợt khóc bờ môi loang vị đắng
Đêm buông lơi con phố trắng im lìm
Tôi quỳ xuống dấu chân người đã lạnh,
Đớn đau nào còn gõ nhịp trong tim.
(Huỳnh Minh Nhật)
Thơ tình mùa thu – Thơ về người tình đã khuất: Mùa thu trắng
Bài thơ bạn vừa xem là một trong rất nhiều những áng thơ tình buồn trong kho thơ của OCuaSo.Com. Còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi bạn trong chuyên mục thơ dưới đây, hãy sử dụng menu điều hướng và thanh search để tìm kiếm dễ dàng hơn. Chúc bạn xem thơ vui vẻ và đừng quên thường xuyên ghé thăm OCuaSo.Com để xem những bài viết mới nhất nhé, cảm ơn bạn!
Thơ Tình: Mùa Thu Trắng
Em mang tên cơn gió mùa thu trắng
Theo thời gian năm tháng cuốn đi rồi
Tự mái tóc xanh mềm như nắng lụa
Nay hóa thành những ký ức xa xôi
Không có em thành phố vẫn bồi hồi
Vẫn ưu tư những chiều xa vắng thế
Tôi ước ao dẫu một lần, có thể…
Lối em về… nơi ấy chắc bình yên?
Phố không em chưa hẳn đã muộn phiền
Chỉ riêng tôi với nỗi niềm chất ngất
Còn đâu đây một mùa thu rất thật
Đã rêu xanh phong kín giấc mơ hè
Rồi một ngày tôi sẽ kể người nghe
Chuyện mùa thu lá vàng không hẹn trước
Chuyện tình ngây ngô, chuyện đời mất – được
Chuyện vần thơ, chuyện khói thuốc không màu
Chuyện nỗi buồn còn mãi đến ngàn sau
Đã thấm đẫm trong tôi miền thu trắng…
Còn giờ đây trên lối mòn gót nặng
Chiều trả về là hồn phố của đêm
Tôi còn bận với những điều dang dở
Lá chưa rơi thu đã úa bên thềm
Mưa chợt khóc bờ môi loang vị đắng
Đêm buông lơi con phố trắng im lìm
Tôi quỳ xuống dấu chân người đã lạnh,
Đớn đau nào còn gõ nhịp trong tim.
(Huỳnh Minh Nhật)
Thơ tình mùa thu – Thơ về người tình đã khuất: Mùa thu trắng
Bài thơ bạn vừa xem là một trong rất nhiều những áng thơ tình buồn trong kho thơ của OCuaSo.Com. Còn rất nhiều những bài thơ hay đang chờ đợi bạn trong chuyên mục thơ dưới đây, hãy sử dụng menu điều hướng và thanh search để tìm kiếm dễ dàng hơn. Chúc bạn xem thơ vui vẻ và đừng quên thường xuyên ghé thăm OCuaSo.Com để xem những bài viết mới nhất nhé, cảm ơn bạn!