Tâm Sự: Và Nơi Nào Lại Cho Lòng Người Yêu Những Cơn Mưa!?
Trong cái lạnh của những đợt gió cuối mùa, lơ lửng đầu trăng là những tiếng thở than nặng nề của sương khuya rơi trên phiến lá, chiều rồi hoàng hôn gió trở, liệu chốc nữa nàng mưa đa mang có ghé ngang đây? Dẫu những cơn mưa dầm hình như đã thôi dai dẳng, rộng lượng nhường một khoảng thời gian có lẽ đủ lớn để những tơ trăng ghé lại cái trời cao nguyên đầy gió này. Đêm nay rất nhẹ, nhưng trời thì không trong, sương mây u ám, chắc vì đó mà những ánh vàng trở nên nhợt nhạt, chúng phải xuyên qua những tầng mây trĩu nặng để có thể chạm tới mái đầu ai đó…
Có bao giờ hồn ta lại trống rỗng như lúc này không? Những bóng cây nối nhau đến tận cùng màn đêm, những bức tường khô khốc kia như đang héo dần và khát thèm những đợt mưa dài nặng hạt để phủ rêu xanh đón mùa xuân đến, nhưng vì lý do nào đó mà không ai biết, ta đang hi vọng rằng đêm nay ô cửa sổ phòng mình sẽ không nhạt nhòa bóng dáng người xưa…
Nếu như mưa sớm là những cơn mưa thích cợt đùa và mưa chiều là cơn mưa đoàn tụ, là tấm thảm bạc mỏng manh khóa lại ngày dài bên bữa cơm gia đình, với những tiếng cười vui thì mưa đêm lại là những tiếng thở dài vùi sâu trong mớ tâm tư với làn khói thuốc. Ta đã từng yêu những loài mưa khuya như yêu chính những nỗi đau của cuộc tình đầu. Nay, trong cái bộn bề của dĩ vãng và rung động của người nào khác, mưa đã không còn mang vị mặn của đại dương một thuở chìm vào đáy mắt người thương!
Như bản giao hưởng mùa thu giữa những tiếng còi xe vồn vã, giữa phố phường tấp nập người qua; như những tia nắng hiếm hoi lạc giữa ngày mưa chẳng ai để ý – một cái chớp mắt cũng đủ để một thứ gì đó không còn hiển hiện. Như gió với mây cứ mãi vờn đùa; như đêm với ngày cứ mãi đuổi nhau nhưng tất cả chỉ là thoáng chốc. Có những thứ sinh ra đã là của nhau nhưng chẳng thể bên nhau cho đầy tíc tắc, âu là duyên phận. Đôi khi chưa kịp nhận ra ta đã thương nhau thì áo yêu đương đã bạc mất màu.
Phố phường độ này khác xưa nhiều quá, ấy thế mà ta chẳng nhận ra? Chà, người ta yêu đã xa xăm quá, ấy thế mà như mới hôm qua! Em có thấy mùa hạ về không? Giữa cái sắt se của tháng 12 lồng lộng niềm riêng đang đùa giỡn bên ngoài ô cửa? Còn ta vẫn hoài lần lữa những áng thơ tình để gửi vào trong giấc mộng hoang đàng viễn biệt, ta vẫn đi như chưa bao giờ dừng lại, ta vẫn uống cả mùa hạ vào trong cổ họng để rực cháy lên nỗi nhớ hanh gầy. Trong một khoảnh khắc của ngày từ tạ, ta đã hóa thành một kẻ viễn hành ru mãi những tiếng gọi tình, ta đã hóa thành tấm hồn của Huế để ru êm đềm dòng chảy Hương giang!
Ta tìm trên lối khói, người lạc giữa đường mây, mưa đêm giờ đây đã chẳng còn khiến hồn người thèm một vòng tay gầy nhỏ, cũng chẳng còn đủ sức để những áng thơ gợi nhớ về một nụ cười. Đi qua tuổi đôi mươi đôi vầng trăng vỡ, mưa chẳng còn là hơi thở của giọt lệ tình nồng đậm khiến lòng ai bâng khuâng…
Ta chờ trên lối tuyết, người hát giữa đường trăng, mưa đêm giờ đây không còn khiến tâm tư dâng lên một nỗi buồn cao vợi trong lòng. Như dư hương của buổi tiễn từ ly biệt, mưa không còn đủ sức mang tới những gợn bão u hoài cho ướt mềm áng thơ khuya khoắt. Mùa thu lá rụng về cội, mùa đông trắng bạc lối về, hạ gọi chiều ve khóc thê lương, khi xuân đến mọi thứ lại hả hê với ngày xanh nắng sớm. Sao chẳng có mùa nào là…
Trời hôm nay gió đùa vai áo, đêm nay có lẽ sẽ là một tối yên bình. Ánh trăng sáng rạng rơi đầy trên những hàng cây xanh bóng, một lần nữa, ta lại gói màn đêm vào những vần thơ để gửi gắm cho giấc mơ đợi ngày xanh đến. Vài hơi thuốc lá, dăm sợi nghĩ suy, ta ngân nga câu hát và khẽ bước đi trên con đường vắng lặng, con đường này ta đã từng qua hơn cả trăm lần, vạn bước, nhưng hôm nay ta mới chợt nhận ra rằng nó ghét cô đơn!
Mưa đi, cho đêm dài như nỗi nhớ! Mưa đi, cho ta khát giấc mộng đầu… Cuộc đời người biết có bao lâu, mưa đi cho con đường hun hút thẳm sâu này vơi niềm lạc lõng, mưa đi cho ta tắm trong những đau thương mất mát trong lòng, có thể là một lần sau cuối, rồi thôi…
Mưa rơi rồi, sao hồn ta trống rỗng? Chờ ngày mai thức dậy khi tiếng mùa sang, có lẽ ta sẽ trở về với Huế!
Trời mùa này tối như hũ nút, đêm nay có lẽ sẽ là một tối rất dài. Ánh trăng gầy hiu hắt rơi đầy trên những hàng cây trơ trọi, một lần nữa, ta lại gói màn đêm vào những vần thơ để gửi gắm cho giấc mơ của thời quá cũ. Vài hơi thuốc lá, dăm sợi nghĩ suy, ta đơn độc bước đi trên con đường héo hon vắng lặng, con đường này ta đã từng qua hơn cả trăm lần, vạn bước, nhưng hôm nay ta mới chợt nhận ra rằng nó thích cô đơn…Đêm qua mùa trở gió
Hạt mưa buồn ghé sang
Ướt hàng cây, ngọn cỏ
Ôi nàng mưa đa mang
Tôi ngồi bên khói thuốc
Cõng đêm dài trên vai
Mưa rơi vào ô cửa
Nhạt nhòa bóng hình ai
Bao lâu rồi mưa nhỉ
Ngày người xa nơi ta?
Mưa buồn rơi thủ thỉ
Chỉ mới ngày hôm qua…
Trong cái lạnh của những đợt gió cuối mùa, lơ lửng đầu trăng là những tiếng thở than nặng nề của sương khuya rơi trên phiến lá, chiều rồi hoàng hôn gió trở, liệu chốc nữa nàng mưa đa mang có ghé ngang đây? Dẫu những cơn mưa dầm hình như đã thôi dai dẳng, rộng lượng nhường một khoảng thời gian có lẽ đủ lớn để những tơ trăng ghé lại cái trời cao nguyên đầy gió này. Đêm nay rất nhẹ, nhưng trời thì không trong, sương mây u ám, chắc vì đó mà những ánh vàng trở nên nhợt nhạt, chúng phải xuyên qua những tầng mây trĩu nặng để có thể chạm tới mái đầu ai đó…
Có bao giờ hồn ta lại trống rỗng như lúc này không? Những bóng cây nối nhau đến tận cùng màn đêm, những bức tường khô khốc kia như đang héo dần và khát thèm những đợt mưa dài nặng hạt để phủ rêu xanh đón mùa xuân đến, nhưng vì lý do nào đó mà không ai biết, ta đang hi vọng rằng đêm nay ô cửa sổ phòng mình sẽ không nhạt nhòa bóng dáng người xưa…
Nếu như mưa sớm là những cơn mưa thích cợt đùa và mưa chiều là cơn mưa đoàn tụ, là tấm thảm bạc mỏng manh khóa lại ngày dài bên bữa cơm gia đình, với những tiếng cười vui thì mưa đêm lại là những tiếng thở dài vùi sâu trong mớ tâm tư với làn khói thuốc. Ta đã từng yêu những loài mưa khuya như yêu chính những nỗi đau của cuộc tình đầu. Nay, trong cái bộn bề của dĩ vãng và rung động của người nào khác, mưa đã không còn mang vị mặn của đại dương một thuở chìm vào đáy mắt người thương!
Như bản giao hưởng mùa thu giữa những tiếng còi xe vồn vã, giữa phố phường tấp nập người qua; như những tia nắng hiếm hoi lạc giữa ngày mưa chẳng ai để ý – một cái chớp mắt cũng đủ để một thứ gì đó không còn hiển hiện. Như gió với mây cứ mãi vờn đùa; như đêm với ngày cứ mãi đuổi nhau nhưng tất cả chỉ là thoáng chốc. Có những thứ sinh ra đã là của nhau nhưng chẳng thể bên nhau cho đầy tíc tắc, âu là duyên phận. Đôi khi chưa kịp nhận ra ta đã thương nhau thì áo yêu đương đã bạc mất màu.
Phố phường độ này khác xưa nhiều quá, ấy thế mà ta chẳng nhận ra? Chà, người ta yêu đã xa xăm quá, ấy thế mà như mới hôm qua! Em có thấy mùa hạ về không? Giữa cái sắt se của tháng 12 lồng lộng niềm riêng đang đùa giỡn bên ngoài ô cửa? Còn ta vẫn hoài lần lữa những áng thơ tình để gửi vào trong giấc mộng hoang đàng viễn biệt, ta vẫn đi như chưa bao giờ dừng lại, ta vẫn uống cả mùa hạ vào trong cổ họng để rực cháy lên nỗi nhớ hanh gầy. Trong một khoảnh khắc của ngày từ tạ, ta đã hóa thành một kẻ viễn hành ru mãi những tiếng gọi tình, ta đã hóa thành tấm hồn của Huế để ru êm đềm dòng chảy Hương giang!
Ta tìm trên lối khói, người lạc giữa đường mây, mưa đêm giờ đây đã chẳng còn khiến hồn người thèm một vòng tay gầy nhỏ, cũng chẳng còn đủ sức để những áng thơ gợi nhớ về một nụ cười. Đi qua tuổi đôi mươi đôi vầng trăng vỡ, mưa chẳng còn là hơi thở của giọt lệ tình nồng đậm khiến lòng ai bâng khuâng…
Ta chờ trên lối tuyết, người hát giữa đường trăng, mưa đêm giờ đây không còn khiến tâm tư dâng lên một nỗi buồn cao vợi trong lòng. Như dư hương của buổi tiễn từ ly biệt, mưa không còn đủ sức mang tới những gợn bão u hoài cho ướt mềm áng thơ khuya khoắt. Mùa thu lá rụng về cội, mùa đông trắng bạc lối về, hạ gọi chiều ve khóc thê lương, khi xuân đến mọi thứ lại hả hê với ngày xanh nắng sớm. Sao chẳng có mùa nào là…
Trời hôm nay gió đùa vai áo, đêm nay có lẽ sẽ là một tối yên bình. Ánh trăng sáng rạng rơi đầy trên những hàng cây xanh bóng, một lần nữa, ta lại gói màn đêm vào những vần thơ để gửi gắm cho giấc mơ đợi ngày xanh đến. Vài hơi thuốc lá, dăm sợi nghĩ suy, ta ngân nga câu hát và khẽ bước đi trên con đường vắng lặng, con đường này ta đã từng qua hơn cả trăm lần, vạn bước, nhưng hôm nay ta mới chợt nhận ra rằng nó ghét cô đơn!
Mưa đi, cho đêm dài như nỗi nhớ! Mưa đi, cho ta khát giấc mộng đầu… Cuộc đời người biết có bao lâu, mưa đi cho con đường hun hút thẳm sâu này vơi niềm lạc lõng, mưa đi cho ta tắm trong những đau thương mất mát trong lòng, có thể là một lần sau cuối, rồi thôi…
Mưa rơi rồi, sao hồn ta trống rỗng? Chờ ngày mai thức dậy khi tiếng mùa sang, có lẽ ta sẽ trở về với Huế!
Chắc Huế vẫn thế, vẫn yên bình dịu dàng đón người với đầu tiên là hương dầu tràm thơm phức thoảng trong làn gió, xông vào lồng ngực, khẽ đánh thức giấc ngủ chập chờn. Không gian dịu lại, nắng bớt oi đi và trời chuyển mưa, những cơn mưa không hề nặng hạt. Trên chuyến xe đò chiều lắt lẻo xuyên qua màn tối đưa bao nhiêu người trở về xứ Huế, có một người ngẩn ngơ tựa đầu vào ô cửa sổ, lòng mộng mơ tưởng nhớ về những tháng ngày đã quá xa xôi…
Tôi vẫn tìm vẫn đợi
Hỡi nàng mưa khuya ơi?
Mây trời cao vời vợi
Người tôi yêu nơi đâu?
Tôi bước trên lối khói
Người lạc giữa đường mây
Lời yêu thương chưa nói
Đã xa rời vòng tay
Tôi chờ trên lối tuyết
Người hát giữa đường trăng
Một đời tôi tìm kiếm
Người ơi! Nghe hay chăng!?…
(Mưa đêm)