Tâm Sự: Tháng Ba Về, Nghe Thu Hát Tình Ca Bên Ngoài Ô Cửa!
Tháng ba sang, ngoài kia con nắng ngả vàng, ráng chiều cũng vàng với độ hoàng hôn đương chìm vào chạng vạng. Ta nghe như có thu bên lưng trời, chênh vênh, chấp chới. Người ta nói tháng ba là khoảnh khắc mùa xuân mọng chín, có dịu dàng nụ hoa, có dịu dàng vạt nắng, có đỏng đảnh những màn mưa. Nhưng chẳng biết nơi đâu? Nơi ta ở, chiều nay chỉ có những luống dã quỳ xác xơ gục đầu bên thềm mùa hiu quạnh…
Chiều nghiêng mình vào màn đêm, tựa lưng lên những mảnh tường vàng ố. Ô cửa sổ tháng ba không dịu mềm như ánh mắt một người con gái, cũng chẳng ngọt ngào như mỗi độ mùa về chớm hạ, chỉ nồng nàn, mênh mông, xa xăm thế. Đêm nay vắng bóng nàng trăng, mây lạnh lùng lang thang, gió ru từng phiến lá. Ta ngồi đây với dáng tháng ba quá đỗi hanh gầy, với chập chờn giữa tỉnh và say, với những đan xen của thời đôi mươi ngập đầy lối phố. Điếu thuốc thơm đã tàn một nửa, ly cà phê nguội tự bao giờ!? Bên màn đêm hoang liêu tĩnh mịch, bên những dòng suy nghĩ vu vơ, bên dư hương của những vần thơ và bên cả những quan tâm của một người nào khác, ai có nghe mùa về chếnh choáng hay không?
Tháng ba qua vá lại những giấc mơ hồng, này ai có muốn đắm hồn vào thêm lần nữa? Ngoài kia phố hắt lên những ngọn đèn lập lờ, lạc lõng. Thoáng trong điệu tình ca ngân lên cho lòng dậy sóng, phố bất chợt vọng vang đôi chút thanh âm khiến ai cũng phải chạnh lòng: tiếng của bà mệ già gánh oằn những tiếng rao khuya; tiếng của đứa em thơ run run giữa trời lạnh cóng; tiếng chó sủa; tiếng chim đêm; tiếng còi; tiếng mùa xuân đang khóc! Chuyện của đêm là câu chuyện không có bắt đầu cũng chẳng có hồi kết thúc, và hình như chuyện của tháng ba cũng đã bắt đầu tự một buổi đêm nào xa xôi lắm, thế nên lòng người còn cứ hoài mải miết lang thang…
Ta lững thững lê gót ngắm nhìn tháng ba rơi đầy cõi tối, người lại đợi ngày lên để ngắm tháng ba có nắng rợp vàng. Người đi ngang qua mặt trời, ta nằm mơ về cửa sổ. Người khoác áo đi tìm trong những giấc mơ một chút ấm nồng cho tháng ba sang, ta lặng yên với nỗi niềm, lắng nghe tháng ba vẫn hoài thổn thức. Người vui cười trong những màn mưa lay phay, không ray rứt, ta chỉ phiêu diêu trong những vần thơ, cảm nhận tháng ba trầm tư, phảng phất đầy thi vị. Bầu trời thu xanh còn xanh mãi trên đầu, người về nơi nào, quên nhớ một người đã được bao lâu!?
Tháng ba về nghĩa là mùa xuân chín đấy, người có biết chăng? Sao người không thôi một lần hoang hoải trong sắc thắm để về trải lòng mà hò hẹn với yêu thương? Về với tháng ba có những màn mưa, có những giận hờn, có những ghen tuông của thời vụng dại. Sao người không một lần trở lại phiến đá rong rêu ngày nào ngồi nghe lao xao gió hát? Về với bầu trời xanh thế; dòng sông xanh thế; về với những con nắng dịu mềm đến thế? Về với ký ức vẹn nguyên, về với một thời khờ khạo… Cho trôi đi đớn đau, cho thôi xanh xao những tháng những ngày… Cho tim đầy, cho tháng ba đừng day dứt nữa!?
Dẫu đất trời còn lọt thỏm giữa lòng xuân và dẫu hồn ta còn đương mơ về một trời tháng ba rực cháy màu yêu đôi lứa, về một mái phố thắm những nhành xoan, về một cánh én chao nghiêng giữa những vầng mây trắng mộng, nhưng cao nguyên ta vàng vọt quá, làm gì có chỗ để mộng mơ? Đêm buông trên vai mùa những ánh nhạt nhòa sương khói, ta lang thang trên những ngõ ngày nào thấy lòng đầy vơi bao ký ức, những con đường hằn in bóng dáng một người chừng như cũng đã dần phai dưới cái tờ mờ của ánh đèn khuya. Tháng ba hỡi! Cô đơn chi lạ? Nghẹn ngào chi lạ!?
Có một thời tháng ba nhẹ nhàng như những ngày ta chưa biết đi, đẹp đẽ như những ngày ta chưa biết nói, và đã có một thời tháng ba bình yên đến lạ lùng với những ngày ta chưa biết yêu. Nhưng chắc lẽ… tháng ba ta đậm vị trong ta nhất chính là tháng ba vàng võ của ngày ly biệt. Rồi một ngày nào đó trên những chuyến xe xiên ngang màn đêm để đến với một miền xanh thẳm, nơi không có tiếng còi, không vương mùi khói, không có những xô bồ thường nhật. Liệu ai có buồn không khi ta thủ thỉ với một người rằng ngay lúc này đây, bên khúc giao hưởng đồng vọng gọi tháng ba về, ta đã quên đi một hình dung đã từng chờ trông ngóng đợi, quên cả câu thề, quên cả một thời tháng ba ấp ủ niềm yêu?
Hồn ta khô dần theo những mùa xuân chia lìa còn cháy hoài những loài nắng vàng thu, và tình ta như đã nhạt dần theo những nụ cười mà người đã trao cho người khác. Đêm nay, một đêm tháng ba cao nguyên trầm mình dưới làn khói thuốc, thấp thoáng giữa những màn sương, trong phút giây nào đó ta đã lơ thơ nhớ về một thời hoài niệm để rồi lại bất giác mỉm cười… Liệu những u sầu có chảy tới ngàn sau? Chỉ biết giờ đây nỗi nhớ lại dâng trào, ngọt ngào và sâu lắng!
Tháng ba tìm về bên đôi mắt người, chợt nhòa ướt trong một thế giới cong veo nhỏ bé. Ta trở về với căn phòng trống hoang khô khốc, tĩnh lặng với buồn tênh, nghe tiếng thu xưa vọng hát tình ca bên ngoài ô cửa. Đêm rồi cũng tới hừng đông, bình yên sẽ tới gió giông. Sao con người ta cứ mải mê về một vạt nắng trong, một sớm mai hồng mà chẳng biết rằng… có mấy ai bước giữa đường thơm mà biết dặn lòng hãy thôi một lần mơ ước?
Dẫu ánh mắt còn mãi ngóng về phía cuối đường xa, một miền đất lạ, chẳng hiểu sao tâm hồn lại cứ hướng về những chốn thân thương? Nếu ai kia cứ mãi ước mơ những điều mới mẻ bên khung trời nào đó, thì ta nơi đây vẫn muốn giữ lại đôi chút ưu tư của tháng của ngày. Nhưng có lẽ, chiếc kim đồng hồ già nua kia cũng khát thèm những đớn đau của tình trẻ tuổi, nên thế rồi thời gian cũng cuốn hết đi và trả lại đây những nụ cười khô khan, rỗng mục.
Ai đã từng cô đơn thì mới thấy được chút ít cái hanh hao của tháng ba, và ai đã từng tâm sự với đêm mới được đêm kể cho nghe về câu chuyện chưa bao giờ kể. Ngày mai là tháng ba sang, có những người đã đi ngủ sớm để đón tinh mơ ngắm nắng rơi đầy, nhưng cũng có những kẻ ngồi đây, gục đầu bên thềm cửa sổ, lặng nghe ngoài kia thu hát tình ca, nghe màn đêm kể về câu chuyện xa xôi tự cái thời nảo nao nào đó, chuyện của tháng ba, chuyện của đêm, chuyện của chiếc đồng hồ già nua và chuyện của những gã trai cô đơn giữa lòng phố thị…
Tháng ba rồi, người sẽ là vạt nắng cuối cùng của mùa xuân, hay người sẽ gửi những niềm riêng chưa từng thổ lộ qua cái rét nàng bân sắt se đương còn ngập ngừng ngoài ấy!?
Không biết nữa, có lẽ phải đợi ngày lên…
Ngoài kia, bên ngoài ô cửa, thu vàng vẫn hát tình ca, bà mệ già vẫn rải những tiếng rao khuya vọng vào lòng phố, những loài chim muộn vẫn bấp bênh với tiếng thở than buồn đến nao lòng, những kẻ dại khờ vẫn lạnh lùng thả bước chân hoang. Và đêm, đêm vẫn mải mê với những câu chuyện của riêng mình, những câu chuyện không đầu, không cuối…
Tháng ba sang, ngoài kia con nắng ngả vàng, ráng chiều cũng vàng với độ hoàng hôn đương chìm vào chạng vạng. Ta nghe như có thu bên lưng trời, chênh vênh, chấp chới. Người ta nói tháng ba là khoảnh khắc mùa xuân mọng chín, có dịu dàng nụ hoa, có dịu dàng vạt nắng, có đỏng đảnh những màn mưa. Nhưng chẳng biết nơi đâu? Nơi ta ở, chiều nay chỉ có những luống dã quỳ xác xơ gục đầu bên thềm mùa hiu quạnh…
Chiều nghiêng mình vào màn đêm, tựa lưng lên những mảnh tường vàng ố. Ô cửa sổ tháng ba không dịu mềm như ánh mắt một người con gái, cũng chẳng ngọt ngào như mỗi độ mùa về chớm hạ, chỉ nồng nàn, mênh mông, xa xăm thế. Đêm nay vắng bóng nàng trăng, mây lạnh lùng lang thang, gió ru từng phiến lá. Ta ngồi đây với dáng tháng ba quá đỗi hanh gầy, với chập chờn giữa tỉnh và say, với những đan xen của thời đôi mươi ngập đầy lối phố. Điếu thuốc thơm đã tàn một nửa, ly cà phê nguội tự bao giờ!? Bên màn đêm hoang liêu tĩnh mịch, bên những dòng suy nghĩ vu vơ, bên dư hương của những vần thơ và bên cả những quan tâm của một người nào khác, ai có nghe mùa về chếnh choáng hay không?
Tháng ba qua vá lại những giấc mơ hồng, này ai có muốn đắm hồn vào thêm lần nữa? Ngoài kia phố hắt lên những ngọn đèn lập lờ, lạc lõng. Thoáng trong điệu tình ca ngân lên cho lòng dậy sóng, phố bất chợt vọng vang đôi chút thanh âm khiến ai cũng phải chạnh lòng: tiếng của bà mệ già gánh oằn những tiếng rao khuya; tiếng của đứa em thơ run run giữa trời lạnh cóng; tiếng chó sủa; tiếng chim đêm; tiếng còi; tiếng mùa xuân đang khóc! Chuyện của đêm là câu chuyện không có bắt đầu cũng chẳng có hồi kết thúc, và hình như chuyện của tháng ba cũng đã bắt đầu tự một buổi đêm nào xa xôi lắm, thế nên lòng người còn cứ hoài mải miết lang thang…
Ta lững thững lê gót ngắm nhìn tháng ba rơi đầy cõi tối, người lại đợi ngày lên để ngắm tháng ba có nắng rợp vàng. Người đi ngang qua mặt trời, ta nằm mơ về cửa sổ. Người khoác áo đi tìm trong những giấc mơ một chút ấm nồng cho tháng ba sang, ta lặng yên với nỗi niềm, lắng nghe tháng ba vẫn hoài thổn thức. Người vui cười trong những màn mưa lay phay, không ray rứt, ta chỉ phiêu diêu trong những vần thơ, cảm nhận tháng ba trầm tư, phảng phất đầy thi vị. Bầu trời thu xanh còn xanh mãi trên đầu, người về nơi nào, quên nhớ một người đã được bao lâu!?
Tháng ba về nghĩa là mùa xuân chín đấy, người có biết chăng? Sao người không thôi một lần hoang hoải trong sắc thắm để về trải lòng mà hò hẹn với yêu thương? Về với tháng ba có những màn mưa, có những giận hờn, có những ghen tuông của thời vụng dại. Sao người không một lần trở lại phiến đá rong rêu ngày nào ngồi nghe lao xao gió hát? Về với bầu trời xanh thế; dòng sông xanh thế; về với những con nắng dịu mềm đến thế? Về với ký ức vẹn nguyên, về với một thời khờ khạo… Cho trôi đi đớn đau, cho thôi xanh xao những tháng những ngày… Cho tim đầy, cho tháng ba đừng day dứt nữa!?
Dẫu đất trời còn lọt thỏm giữa lòng xuân và dẫu hồn ta còn đương mơ về một trời tháng ba rực cháy màu yêu đôi lứa, về một mái phố thắm những nhành xoan, về một cánh én chao nghiêng giữa những vầng mây trắng mộng, nhưng cao nguyên ta vàng vọt quá, làm gì có chỗ để mộng mơ? Đêm buông trên vai mùa những ánh nhạt nhòa sương khói, ta lang thang trên những ngõ ngày nào thấy lòng đầy vơi bao ký ức, những con đường hằn in bóng dáng một người chừng như cũng đã dần phai dưới cái tờ mờ của ánh đèn khuya. Tháng ba hỡi! Cô đơn chi lạ? Nghẹn ngào chi lạ!?
Có một thời tháng ba nhẹ nhàng như những ngày ta chưa biết đi, đẹp đẽ như những ngày ta chưa biết nói, và đã có một thời tháng ba bình yên đến lạ lùng với những ngày ta chưa biết yêu. Nhưng chắc lẽ… tháng ba ta đậm vị trong ta nhất chính là tháng ba vàng võ của ngày ly biệt. Rồi một ngày nào đó trên những chuyến xe xiên ngang màn đêm để đến với một miền xanh thẳm, nơi không có tiếng còi, không vương mùi khói, không có những xô bồ thường nhật. Liệu ai có buồn không khi ta thủ thỉ với một người rằng ngay lúc này đây, bên khúc giao hưởng đồng vọng gọi tháng ba về, ta đã quên đi một hình dung đã từng chờ trông ngóng đợi, quên cả câu thề, quên cả một thời tháng ba ấp ủ niềm yêu?
Hồn ta khô dần theo những mùa xuân chia lìa còn cháy hoài những loài nắng vàng thu, và tình ta như đã nhạt dần theo những nụ cười mà người đã trao cho người khác. Đêm nay, một đêm tháng ba cao nguyên trầm mình dưới làn khói thuốc, thấp thoáng giữa những màn sương, trong phút giây nào đó ta đã lơ thơ nhớ về một thời hoài niệm để rồi lại bất giác mỉm cười… Liệu những u sầu có chảy tới ngàn sau? Chỉ biết giờ đây nỗi nhớ lại dâng trào, ngọt ngào và sâu lắng!
Tháng ba tìm về bên đôi mắt người, chợt nhòa ướt trong một thế giới cong veo nhỏ bé. Ta trở về với căn phòng trống hoang khô khốc, tĩnh lặng với buồn tênh, nghe tiếng thu xưa vọng hát tình ca bên ngoài ô cửa. Đêm rồi cũng tới hừng đông, bình yên sẽ tới gió giông. Sao con người ta cứ mải mê về một vạt nắng trong, một sớm mai hồng mà chẳng biết rằng… có mấy ai bước giữa đường thơm mà biết dặn lòng hãy thôi một lần mơ ước?
Dẫu ánh mắt còn mãi ngóng về phía cuối đường xa, một miền đất lạ, chẳng hiểu sao tâm hồn lại cứ hướng về những chốn thân thương? Nếu ai kia cứ mãi ước mơ những điều mới mẻ bên khung trời nào đó, thì ta nơi đây vẫn muốn giữ lại đôi chút ưu tư của tháng của ngày. Nhưng có lẽ, chiếc kim đồng hồ già nua kia cũng khát thèm những đớn đau của tình trẻ tuổi, nên thế rồi thời gian cũng cuốn hết đi và trả lại đây những nụ cười khô khan, rỗng mục.
Ai đã từng cô đơn thì mới thấy được chút ít cái hanh hao của tháng ba, và ai đã từng tâm sự với đêm mới được đêm kể cho nghe về câu chuyện chưa bao giờ kể. Ngày mai là tháng ba sang, có những người đã đi ngủ sớm để đón tinh mơ ngắm nắng rơi đầy, nhưng cũng có những kẻ ngồi đây, gục đầu bên thềm cửa sổ, lặng nghe ngoài kia thu hát tình ca, nghe màn đêm kể về câu chuyện xa xôi tự cái thời nảo nao nào đó, chuyện của tháng ba, chuyện của đêm, chuyện của chiếc đồng hồ già nua và chuyện của những gã trai cô đơn giữa lòng phố thị…
Tháng ba rồi, người sẽ là vạt nắng cuối cùng của mùa xuân, hay người sẽ gửi những niềm riêng chưa từng thổ lộ qua cái rét nàng bân sắt se đương còn ngập ngừng ngoài ấy!?
Không biết nữa, có lẽ phải đợi ngày lên…
Ngoài kia, bên ngoài ô cửa, thu vàng vẫn hát tình ca, bà mệ già vẫn rải những tiếng rao khuya vọng vào lòng phố, những loài chim muộn vẫn bấp bênh với tiếng thở than buồn đến nao lòng, những kẻ dại khờ vẫn lạnh lùng thả bước chân hoang. Và đêm, đêm vẫn mải mê với những câu chuyện của riêng mình, những câu chuyện không đầu, không cuối…