Tâm Sự: Những Chuyến Đi Kiếm Tìm Khoảng Lặng
Tôi là một gã yêu những chuyến đi, và rất rất nhiều người cũng có cái thú đó y như tôi vậy. Thế nhưng không phải chuyến đi của mọi người đều giống như nhau, mỗi một con người khi bước ra và đi đều có một mục đích nào đó, họ luôn có cái cách của riêng mình để cảm nhận và trải nghiệm. Có thể đi là để thay đổi không khí, trốn cái xô bồ hoặc đơn giản chỉ là đi để chụp hình khoe với bạn bè, tuy nhiên vẫn có một cái đích chung mà đa số mọi người vẫn thường hướng đến, đó là niềm vui!
Một vài người có vẻ khác, và tôi cũng vậy, mọi người vẫn thường nói rằng những chuyến đi của tôi thực sự nhàm chán và tôi là một gã dở hơi, bởi thường thì dấu chân của tôi luôn in ở một miền đất khác với lũ bạn, bánh xe tôi lăn ở một vùng trời khác, tâm hồn tôi nghĩ về một điều gì khác, bạn đồng hành của tôi là sự cô đơn và những chốn tôi qua chẳng hề huyên náo. Luôn luôn là những khoảng trời bình lặng, đi một mình và chạy về đêm, tôi không tìm những niềm vui, tôi kiếm tìm sự tĩnh lặng qua những chuyến đi của mình.
Nếu ai đó mời tôi đến một khu du lịch đông đúc nào đó và hứa hẹn những điều thú vị, tôi chắc rằng sẽ kiếm một gói caraven và ngồi trước chiếc máy tính vài ngày liền để viết blog chứ chẳng dại gì đâm đầu vào nơi địa ngục, tôi không biết nữa, chẳng biết tự bao giờ tôi đã ngại ngần sự sôi động và náo nhiệt của những chốn đông người, nó thật sáo rỗng và vô vị!
Những chuyến đi luôn luôn bắt đầu trước khi trời sáng và điều đó đã trở thành một điều luật cá nhân. Tôi thích cảm giác chạy trên đường với màn tối dày đặc xung quanh những vì sao lấp lánh và đón hừng đông đằng sau tay lái, đó hẳn là một cảm giác tuyệt vời nếu ai đã từng thử, và còn tuyệt hơn nữa khi mặt trời lên dần với ta trên một cung đèo, ta đứng giữa đỉnh đèo cao ngước về đằng đông, những tia nắng đầu tiên bắt đầu rơi xuống cùng với những thanh âm nhẹ nhàng của thiên nhiên tỉnh ngủ.
Con đường quanh co uốn lượn như rắn dẫn vào một cánh rừng thưa hai bên xanh rờn cây cối, ta lắng nghe những giai điệu yên ả hòa lẫn với tiếng động cơ vẫn đều từng nhịp, những con suối, những con thác đổ từ trên cao mềm mại như mái tóc của nàng Tôn nữ, ta không thể cưỡng lại và phải hát lên vài điệu tình ca quen thuộc, mồi một điếu thuốc, bước xuống xe, ngồi bệt xuống đường uống vài ngụm nước và hít những hơi thật sâu tiết khí trong lành, cảm nhận. Đó là đi!
Vựa mía ai trồng đã đến mùa thu hoạch, nhưng chưa kịp thu hết thì những chú khỉ đã nghịch ngợm băng qua con đường bằng một sải tay để bẻ về dự trữ, tiếng la hét gọi bầy nghe điếc cả tai, ta dừng xe và cầm chiếc máy quay dự sẽ quay và khoảnh khắc, chúng nó dừng việc ăn vụng, nhìn ta với vẻ dò xét, trong rừng, tiếng cây cối gãy răng rắc kinh dị điểm thêm cho sự rùng rợn của thanh âm la hét. Ta sợ quá lại lên xe đi tiếp, qua khỏi đồng mía miệng lại cười thầm vì đã sợ hãi những con khỉ rồi phá cười ha hả. Đó là đi!
Hoàng hôn dần buông, xăng đã cạn bình mà ta còn lang thang cuối chân đèo mải miết nhìn về phía cuối trời đang khép, đám thiêu thân dày đặc bu quanh mặt mũi bởi đèn xe, không gian nhá nhem, ta với ta vẫn còn say mê với mớ khung hình ảo diệu, lo thì lo đấy, nhưng cứ hãy từ từ. Rừng đợt này vàng hanh màu lá, sông mùa này nước chảy bình yên, ta lắng nghe…
Và sẽ là một bờ biển vắng lặng không một bóng người, những rặng san hô chết khô với mùa nước xuống, vỏ ốc xanh đỏ rải kín bờ vàng. Ta thả trại, nhóm lửa và nằm nghỉ bên làn sóng vỗ, trời dần vào tối, ta cũng chìm vào thế giới của thơ! Một cơn mưa vô tình ghé ngang làm khung cảnh trở về ảm đạm, tiếng tí tách lộp độp liên hồi làm ồn mái trại, ta mơ hồ chìm vào một mớ nghĩ suy…
Hay đơn giản chỉ là lang thang trên những khúc cua và đôi khi chỉ là một cái gật đầu với những người bạn đường xa lạ, một ngụm nước suối, một trái ổi ven đường, tất cả vẽ nên một bức tranh của những chuyến đi bình lặng, không chen chúc, không ồn ào, và dĩ nhiên không cần mua vé!
Nơi tôi đi không có những cô gái mát mẻ chu mỏ tự sướng, nơi tôi đi không có rác thải ngập đầy và nơi tôi đi không có xanh đỏ tím vàng sắc màu quần áo. Bánh xe dĩ nhiên vẫn lăn qua những miền như vậy, và nó e sợ dẫu biết đó vốn là một con phố hiền hòa vô hại, đơn giản là tại vì nó không thích thế thôi. Và, tôi đi cũng không cần một cô gái ngồi ở yên sau, tôi cũng chẳng cần đó có phải là một nơi nổi tiếng ngồi chễm chệ trên cái bản đồ du lịch.
Tôi không thích xách ba lo lên mà đi không cần nghĩ ngợi, vì sao, vì tôi lo lắng về cái giá phải trả sau mỗi chuyến đi của mình, hãy biết mình đang ở tuổi nào và có nên bốc đồng với những điều như thế hay không. Tôi luôn tính toán và nếu không đi được, tôi sẽ ở nhà, nhưng nếu đã đi thì chuyến đi đó không được phép trở thành một chuyến đi vô nghĩa. Và với riêng tôi, đó là đi!
Mỗi con người đều có niềm vui khác nhau cho riêng mình, những chuyến đi và sự trải nghiệm của họ khác nhau, mục đích và những điều thu lượm được sau mỗi chuyến đi cũng vậy, trở về liệu có phải là niềm vui, kinh nghiệm cùng mọi thứ tốt đẹp hay là sự lo lắng và một mớ danh sách những điều phải làm để bù vào tất cả, điều đó tùy thuộc vào bước chân của mỗi người. Còn với tôi, đường về không hề nhàm chán, mỗi bước tôi đi và những chốn tôi qua, nơi đó được để lại dấu chân, vết bánh xe, niềm vui, sự phấn khởi và niềm kinh ngạc, ngược lại, tôi cũng lấy về những thứ xứng đáng vốn thuộc về mình để nhâm nhi dần trên chặng đường trở lại, câu hát nào vang lên với con mắt đỏ hoe ngó qua ngó lại, tim hanh gầy mệt mỏi vẫn hoài nuôi nấng tâm hồn trên những miền xa…
Đó là đi!
Tôi là một gã yêu những chuyến đi, và rất rất nhiều người cũng có cái thú đó y như tôi vậy. Thế nhưng không phải chuyến đi của mọi người đều giống như nhau, mỗi một con người khi bước ra và đi đều có một mục đích nào đó, họ luôn có cái cách của riêng mình để cảm nhận và trải nghiệm. Có thể đi là để thay đổi không khí, trốn cái xô bồ hoặc đơn giản chỉ là đi để chụp hình khoe với bạn bè, tuy nhiên vẫn có một cái đích chung mà đa số mọi người vẫn thường hướng đến, đó là niềm vui!
Một vài người có vẻ khác, và tôi cũng vậy, mọi người vẫn thường nói rằng những chuyến đi của tôi thực sự nhàm chán và tôi là một gã dở hơi, bởi thường thì dấu chân của tôi luôn in ở một miền đất khác với lũ bạn, bánh xe tôi lăn ở một vùng trời khác, tâm hồn tôi nghĩ về một điều gì khác, bạn đồng hành của tôi là sự cô đơn và những chốn tôi qua chẳng hề huyên náo. Luôn luôn là những khoảng trời bình lặng, đi một mình và chạy về đêm, tôi không tìm những niềm vui, tôi kiếm tìm sự tĩnh lặng qua những chuyến đi của mình.
Nếu ai đó mời tôi đến một khu du lịch đông đúc nào đó và hứa hẹn những điều thú vị, tôi chắc rằng sẽ kiếm một gói caraven và ngồi trước chiếc máy tính vài ngày liền để viết blog chứ chẳng dại gì đâm đầu vào nơi địa ngục, tôi không biết nữa, chẳng biết tự bao giờ tôi đã ngại ngần sự sôi động và náo nhiệt của những chốn đông người, nó thật sáo rỗng và vô vị!
Những chuyến đi luôn luôn bắt đầu trước khi trời sáng và điều đó đã trở thành một điều luật cá nhân. Tôi thích cảm giác chạy trên đường với màn tối dày đặc xung quanh những vì sao lấp lánh và đón hừng đông đằng sau tay lái, đó hẳn là một cảm giác tuyệt vời nếu ai đã từng thử, và còn tuyệt hơn nữa khi mặt trời lên dần với ta trên một cung đèo, ta đứng giữa đỉnh đèo cao ngước về đằng đông, những tia nắng đầu tiên bắt đầu rơi xuống cùng với những thanh âm nhẹ nhàng của thiên nhiên tỉnh ngủ.
Con đường quanh co uốn lượn như rắn dẫn vào một cánh rừng thưa hai bên xanh rờn cây cối, ta lắng nghe những giai điệu yên ả hòa lẫn với tiếng động cơ vẫn đều từng nhịp, những con suối, những con thác đổ từ trên cao mềm mại như mái tóc của nàng Tôn nữ, ta không thể cưỡng lại và phải hát lên vài điệu tình ca quen thuộc, mồi một điếu thuốc, bước xuống xe, ngồi bệt xuống đường uống vài ngụm nước và hít những hơi thật sâu tiết khí trong lành, cảm nhận. Đó là đi!
Vựa mía ai trồng đã đến mùa thu hoạch, nhưng chưa kịp thu hết thì những chú khỉ đã nghịch ngợm băng qua con đường bằng một sải tay để bẻ về dự trữ, tiếng la hét gọi bầy nghe điếc cả tai, ta dừng xe và cầm chiếc máy quay dự sẽ quay và khoảnh khắc, chúng nó dừng việc ăn vụng, nhìn ta với vẻ dò xét, trong rừng, tiếng cây cối gãy răng rắc kinh dị điểm thêm cho sự rùng rợn của thanh âm la hét. Ta sợ quá lại lên xe đi tiếp, qua khỏi đồng mía miệng lại cười thầm vì đã sợ hãi những con khỉ rồi phá cười ha hả. Đó là đi!
Hoàng hôn dần buông, xăng đã cạn bình mà ta còn lang thang cuối chân đèo mải miết nhìn về phía cuối trời đang khép, đám thiêu thân dày đặc bu quanh mặt mũi bởi đèn xe, không gian nhá nhem, ta với ta vẫn còn say mê với mớ khung hình ảo diệu, lo thì lo đấy, nhưng cứ hãy từ từ. Rừng đợt này vàng hanh màu lá, sông mùa này nước chảy bình yên, ta lắng nghe…
Và sẽ là một bờ biển vắng lặng không một bóng người, những rặng san hô chết khô với mùa nước xuống, vỏ ốc xanh đỏ rải kín bờ vàng. Ta thả trại, nhóm lửa và nằm nghỉ bên làn sóng vỗ, trời dần vào tối, ta cũng chìm vào thế giới của thơ! Một cơn mưa vô tình ghé ngang làm khung cảnh trở về ảm đạm, tiếng tí tách lộp độp liên hồi làm ồn mái trại, ta mơ hồ chìm vào một mớ nghĩ suy…
Hay đơn giản chỉ là lang thang trên những khúc cua và đôi khi chỉ là một cái gật đầu với những người bạn đường xa lạ, một ngụm nước suối, một trái ổi ven đường, tất cả vẽ nên một bức tranh của những chuyến đi bình lặng, không chen chúc, không ồn ào, và dĩ nhiên không cần mua vé!
Nơi tôi đi không có những cô gái mát mẻ chu mỏ tự sướng, nơi tôi đi không có rác thải ngập đầy và nơi tôi đi không có xanh đỏ tím vàng sắc màu quần áo. Bánh xe dĩ nhiên vẫn lăn qua những miền như vậy, và nó e sợ dẫu biết đó vốn là một con phố hiền hòa vô hại, đơn giản là tại vì nó không thích thế thôi. Và, tôi đi cũng không cần một cô gái ngồi ở yên sau, tôi cũng chẳng cần đó có phải là một nơi nổi tiếng ngồi chễm chệ trên cái bản đồ du lịch.
Tôi không thích xách ba lo lên mà đi không cần nghĩ ngợi, vì sao, vì tôi lo lắng về cái giá phải trả sau mỗi chuyến đi của mình, hãy biết mình đang ở tuổi nào và có nên bốc đồng với những điều như thế hay không. Tôi luôn tính toán và nếu không đi được, tôi sẽ ở nhà, nhưng nếu đã đi thì chuyến đi đó không được phép trở thành một chuyến đi vô nghĩa. Và với riêng tôi, đó là đi!
Mỗi con người đều có niềm vui khác nhau cho riêng mình, những chuyến đi và sự trải nghiệm của họ khác nhau, mục đích và những điều thu lượm được sau mỗi chuyến đi cũng vậy, trở về liệu có phải là niềm vui, kinh nghiệm cùng mọi thứ tốt đẹp hay là sự lo lắng và một mớ danh sách những điều phải làm để bù vào tất cả, điều đó tùy thuộc vào bước chân của mỗi người. Còn với tôi, đường về không hề nhàm chán, mỗi bước tôi đi và những chốn tôi qua, nơi đó được để lại dấu chân, vết bánh xe, niềm vui, sự phấn khởi và niềm kinh ngạc, ngược lại, tôi cũng lấy về những thứ xứng đáng vốn thuộc về mình để nhâm nhi dần trên chặng đường trở lại, câu hát nào vang lên với con mắt đỏ hoe ngó qua ngó lại, tim hanh gầy mệt mỏi vẫn hoài nuôi nấng tâm hồn trên những miền xa…
Đó là đi!